Chẳng biết tự bao giờ, bản thân lại có thói quen ngồi lặng lẽ một mình thay vì tụm năm tụm bảy chơi đùa với đám bạn, để làm thân với mây với gió, với những trang sách đượm chút buồn, với những giai điệu cùng nỗi cô liêu, và rồi lại nghĩ vẩn vơ nhiều điều mông lung, lại tự thương thân, tự thấy lòng mình đơn côi. Chẳng biết tự bao giờ, đôi bàn chân kia cứ tự đơn côi bước đi trong vô thức. Đi thẫn thờ. Đi mãi. Đi chẳng biết đích đến là nơi đâu. Dạo bước loanh quanh không gian và thời gian vô định, chênh bao giữa hai bờ hư hư thực thực.